[Dịch] Linh Vực

Chương 2 : Dược sơn

Người đăng: Ta_Phieu

.
Dược sơn Lăng gia, là từ một nhánh núi của Cực Hàn sơn mạch vươn dài, thuộc về ngoại vi của Cực Hàn sơn mạch. So với những đại sơn cao ngất nhập mây của Cực Hàn sơn mạch, dược sơn này không chút thu hút, linh khí cũng không nhiều là bao. Lăng gia trấn nằm ở bên dưới dược sơn. Dược sơn tuy không xuất chúng, nhưng do cách Cực Hàn sơn mạch đủ xa, nên trên núi không lạnh lắm, thích hợp gieo trồng linh thảo. Linh thảo trên dược sơn là nguồn thu chủ yếu của Lăng gia, hàng năm vẫn lấy đấy làm cung phụng cho Tinh Vân các. Việc gieo trồng, thu hoạch mấy năm nay đều do Lăng Thừa Chí phụ trách, Đỗ Kiều Lan mấy lần muốn can dự nhưng đều bị huynh đệ Lăng gia ngăn lại. Trên dược sơn, từng khu vườn chỉnh tề ngay ngắn, dược thảo trồng ở đây đều từ tam phẩm trở xuống, giá trị tuy không cao, nhưng quý ở số lượng nhiều. Trong đó ngọc thủ hoa, hàn uẩn thảo, xà quan hoa đều là linh thảo tam phẩm, cũng là trọng điểm gieo trồng của dược sơn. Ba loại linh thảo này là dược tài cần thiết của nhiều loại linh đan, nên Tinh Vân các mỗi năm đều cần lượng lớn. Lúc này, hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí đang đứng trước khu trồng ngọc thủ hoa. Ngọc thủ hoa nở rộ, giống như năm ngón của thiếu nữ mở lớn, năm lá dài mảnh như năm ngón tay vì thế tên là ngọc thủ hoa. Chu kỳ gieo trồng ngọc thủ hoa chỉ chừng nửa năm, còn ít chịu biến hóa khí hậu, nên cũng là một trong những loại linh thảo dễ trồng nhất. Nhưng mà hiện tại cả mảng lớn những đóa ngọc thủ hoa này còn chưa nở thì đã khô héo, làm cho sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp vô cùng khó coi. - Chỉ có ngọc thủ hoa như này sao? Lăng Thừa Nghiệp ôm hy vọng hỏi. Lăng Thừa Chí không khỏi cười khổ đáp: - Ngọc thủ hoa còn đỡ, hàn uẩn thảo và xà quan hoa còn thảm hơn. Năm nay sợ rằng rất khó gom đủ dược thảo nộp lên Tinh Vân các. Thần tình Lăng Thừa Nghiệp khẽ biến, trầm giọng quát: - Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Sao không sớm nói cho ta biết. Gương mặt Lăng Thừa Chí tràn ngập đắng chát, trong lòng hắn cũng tràn ngập khó hiểu: - Đệ cũng không biết vì sao. Từ hai năm trước, khi Tần Sơn qua đời, thu hoạch của dược sơn đã giảm đi, từng quý giảm một chút, lúc đầu còn có thể đáp ứng yêu cầu của Tinh Vân các. Việc này cũng trách ở đệ, do đệ bận rộn xung kích cảnh giới, nên không coi trọng việc này. Khi đệ ý thức được không ổn thì đã không thể khống chế, đệ tốn không ít tâm tư chăm sóc dược thảo nhằm xoay chuyển cục diện. Nhưng mà, đệ cũng không ngờ, từ ba tháng trước, dược thảo dần dần khô héo, đệ còn chưa kịp làm gì thì đã thành như này. Lăng Thừa Chí chán nản cúi thấp đầu, bộ dáng ca mắng sao cũng được, không có chút ý trốn tránh trách nhiệm nào. Lăng Thừa Nghiệp lắc lắc đầu, trầm mặt thật lâu rồi đột nhiên hỏi: - Lúc trước đệ nói có liên quan đến Tần Liệt? Hắn thường xuyên ở trong quáng động trong lòng dược sơn, hắn không lên đây, làm sao có thể ảnh hưởng dược thảo được? Lão tam, sao ngươi lại nghi cho Tần Liệt? Trong mắt hắn, Tần Liệt chỉ là kẻ ngu, một cương thi sống không linh hồn, căn bản không thể ảnh hưởng đến dược sơn được. - Khi ông hắn tiến vào quáng động, đệ đã thầm quan sát, năm năm này, dược sơn biến hóa rất ít, nhưng có một hiện tượng cực kỳ quỷ dị. Lông mày Lăng Thừa Chí khẽ nhíu, vừa nghĩ vừa nói. - Hiện tượng gì làm đệ cảm thấy quỷ dị? Lăng Thừa Nghiệp ngạc nhiên hỏi. - Chính là mỗi khi trời mưa sét đánh, lôi điện trên dược sơn vô cùng dày đặc, mỗi một lần đều có một tia lôi điện bổ vào đỉnh núi dược sơn, có đôi lúc, đệ nhìn lôi điện cũng thấy sợ hãi. Nhưng mà, trước khi ông cháu bọn họ tới, tuy khí hậu khốc liệt chút, nhưng trên dược sơn không có nhiều lôi điện tụ tập, càng không có hiện tượng lôi điện trực tiếp đánh xuống dược sơn. Lăng Thừa Chí đầy khẳng định nói. - Những lôi điện này có liên quan đến ông cháu họ sao? Lăng Thừa Nghiệp khẽ lắc đầu, cảm thấy suy đoán của đệ đệ rất thiếu căn cứ. Biểu tình của Lăng Thừa Chí càng thêm nghiêm túc: - Đại ca, nghe đệ nói hết đã. Hiện tượng này sau khi Tần Sơn qua đời càng thêm rõ rệt! Hai năm gần đây, mỗi khi trời mưa, lôi điện tụ tập quanh dược sơn rất nhiều, đôi lúc còn dồn dập đánh xuống dược sơn! Có đôi lúc, đệ ẩn ẩn cảm giác được lôi điện cường đại kia như theo sơn thể đi vào lòng núi. Nghe lời này, Lăng Thừa Nghiệp cuối cùng cũng chú trọng: - Nói tiếp đi! Lăng Thừa Chí hơn lớn giọng: - Mấy năm nay đệ thủ hộ dược sơn, sau khi lôi điện qua đi, đệ đều ngầm để ý sơn động. Mấy lần đề nhìn thấy Tần Liệt đi ra từ sơn động, làn da cháy đen, đầu tóc dựng đứng, đệ dám đảm bảo là bị lôi điện đánh trúng. Liên hệ đến dị thường dược sơn mấy năm nay, đệ có lý do hoài nghi đến Tần Liệt. Đại ca, dược thảo không vô duyên vô cớ khô héo, đệ tin tưởng trong dược sơn tất có biến hóa kỳ lạ, mới làm dược thảo khô héo. Lăng Thừa Nghiệp khẽ nhíu mày, sau một lúc trầm mặc thì đột nhiên lên tiếng: - Ta từng đáp ứng Tần Sơn, sẽ không vô cớ tiến vào quáng động. - Đại ca, nếu như việc này liên quan đến Tần Liệt, đại ca nếu không làm rõ, chỉ sợ khó cứu được dược thảo. Dược sơn là căn nguyên phát triển của Lăng gia, cứ như này Lăng gia không gom đủ linh thảo, phía Tinh Vân các sợ rằng… Lăng Thừa Chí bộ dáng lo lắng nói. Lăng Thừa Nghiệp lại chỉ trầm mặc, cả lúc lâu sau mới thầm thở dài một hơi, lôi ra một mặt nạ quỷ trắng bệch, khoác lên áo dài bạch sắc, trầm giọng quát: - Ta thử đi quáng động tìm hiểu một phen, việc này cấm nói với ai! - Đại ca yên tâm, đệ có chừng mực. … Lăng Thừa Nghiệp như u linh, cẩn thận từ dược sơn hẻo lánh đi xuống quáng động bên trong, chân đạp đá nhô, tay nắm dây leo, thân ảnh hắn không chút tiếng động rơi xuống sơn động. Nếu như đã hạ quyết tâm, Lăng Thừa Nghiệp không chút do dự, trực tiếp lướt nhanh vào trong. Trong quáng động, có rất nhiều con đường to to nhỏ nhỏ trải đi khắp nơi, giữa những con đường này còn có đường nối với nhau, chỉ cần đi vào một trong những đường này, rất nhanh đã có thể đi vào sâu trong lòng núi. Những con đường này từng do người Lăng gia tạo ra để khai thác quáng động. Nhưng, khi Lăng Thừa Nghiệp tiến vào chưa được bao xa, hắn đột nhiên rung mạnh, dần dần thân hình cứng đờ. Trong ký ức của hắn, quáng động trong dược sơn tuy có hai mươi con đường, tuy nhiều năm không đi, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ được. Chính là bởi vì khi còn là thanh niên, hắn cũng từng khai thác quáng động, đương nhiên vô cùng quen thuộc nơi này. Nhưng hiện tại, hắn như có ảo giác đi nhầm chỗ, bởi vì con đường trong quáng động đột nhiên tăng, mà không chỉ tăng gấp mười! Nhìn những con đường rắc rối phức tạp, đan xen như mạng nhện, Lăng Thừa Nghiệp kinh ngạc vô cùng, nào có chút quen thuộc chứ! - Trời ạ, bọn họ làm sao làm được? Lăng Thừa Nghiệp khẽ hít một hơi khí lạnh. Hắn còn nhớ rõ, năm đó vài chục người Lăng gia dùng ba năm cũng chỉ đả thông mười mấy con đường đi mà thôi. Mà hai ông cháu họ, hai năm, không ngờ tạo ra mấy trăm con đường, điều này làm Lăng Thừa Nghiệp không dám tin vào mắt mình nữa. Vài trăm con đường, đan chéo xâu chuỗi, phức tạp như mê cung, phân bố kỳ quái như gân mạch con người vậy. Lăng Thừa Nghiệp mạnh mẽ trấn định tâm tình, hắn thử đi qua vài trăm thông đạo xem sao. Sau nửa canh giờ, ý thức gia chủ Lăng gia dần mơ hồ, mơ mơ tỉnh tỉnh thế nào lại đi ra cửa động. Khi hắn tỉnh lại, sắc mặt vô cùng chấn kinh, không tin tà, hắn lại một lần nữa tiến vào quáng động. Bảy lần liên tục, bảy lần hiện ra ở cửa động, sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp dần có chút trắng bệch, nhìn sắc trời trên đầu, hắn đành nhếch nhác quay về dược sơn. - Đại ca, sắc mặt ca kém vậy? Bên trong xảy ra chuyện gì? Lăng Thừa Chí sau khi thấy hắn hạ mặt nạ xuống, khẩn trương hỏi. Khẽ vẫy vẫy tay, vị gia chủ Lăng gia tỏ ý đừng hỏi nhiều, hắn một lời cũng không muốn nói, biểu tình có chút nhịn đau dùng một viên hồi linh đan, vận công điều tức. Lăng Thừa Chí muốn nói lại thôi, ngây ngốc nhìn hắn, một bộ kinh ngạc khó hiểu. Sắc trời dần tối, sau khi đã khôi phục, gia chủ Lăng gia mở mắt ra, trước khi Lăng Thừa Chí kịp dò hỏi, hắn khẽ quát: - Đừng hỏi vội! Hiện tại Tần Liệt hẳn đang rời động quay về Lăng gia trấn, ta muốn xuống tay thử hắn xem sao! Nói xong, không đợi Lăng Thừa Chí nhiều lời, gia chủ Lăng gia lại đeo mặt nạ ác quỷ bạch sắc lên, nhãn thần đầy ngưng trọng đi hướng con đường nối dược sơn và Lăng gia trấn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang